Từ hôm đó
em vẫn luôn chờ ... Chờ 1 phép lạ mang anh về đây với em
Từ hôm đó, em có thói wen chờ tin nhắn của anh
chỉ cần 1 tiếng động nhỏ của chiếc điện thoại cũng đủ làm tim em run lên rồi
để rồi sau đó chợt thấy hụt hẫng wá
thấy mình cô độc wá ji` ko phải là anh
Từ hôm đó, mỗi ngày em vẫn ráng onl dù bận đến cỡ nào
chỉ vì em luôn tin rằng chỉ cần em onl em sẽ gặp được anh
nhưng ko anh ah`
vẫn ko thể gặp anh
Từ hôm đó, em luôn cố gắng ru mình vào giấc ngủ
vì chỉ trong giấc ngủ em mới gặp lại anh
gặp lại ngày xưa của tụi mình
hoặc ít ra...ngủ là 1 cách ngăn ko cho em nghĩ đến anh
Từ hôm đó, cell phone của em luôn để chuông .... để chuông thật to (dù trước đây em toàn để silent)
vì em muốn chỉ cần là 1 tin nhắn của anh ... dù cho tin nhắn đó là vào lúc nửa đêm hay tờ mờ sáng
em vẫn có thể chộp ngay điện thoại mà đọc sau đó reply cho anh
Từ hôm đó, chỉ cần ngồi 1 mình thôi thì lại nhớ anh đến ko cầm được nước mắt
ko hiểu vì sao lại thế.........
Có lẽ em buồn anh ạ
Từ hôm đó, em biết thế nào là cái cảm giác khi chờ đợi 1 cái gì trong vô vọng…
Anh biết ko, em cứ chờ tin nhắn của anh mãi, lâu lâu lại cầm cái fone lên coi có tin nhắn…
Nhưng kết wả là "No message", "No missed calls" anh àh!
Từ hôm đó, em ít nói hẳn…
Vào lớp em chỉ nói chuyện với ng mà em cần nói…
Còn về nhà thì hầu như em chả nói chuyện với ai cả…
Từ hôm đó, khi đi học về em phải đi thêm 1 đoạn đường nữa
xa hơn nhìu ... nhưng em vẫn lựa con đường đó
đơn giản vì em sợ khi đi wa con đường mà mình vẫn đi em sẽ lại nhớ anh .... lại bùn
Từ hôm đó, em bỗng thấy thích màu đen…
Em đã thích màu đen rồi anh ạ!
Em tìm thấy trong màu đen 1 chút gì đó sự đồng cảm, 1 chút bình yên,1 chút tĩnh lặng…
Từ hôm đó, em biết đc 1 điều là trí nhớ của em tốt như thế nào.
Em có thể nhớ tất cả những lời nói, những tin nhắn. những dòng chat... nhớ cả cục kẹo chocolate ngày ấy... Em nhớ, nhớ tất cả...
Từ hôm đó, em đã hứa với lòng và với 1 người bạn của em ... rằng em sẽ ko bùn nữa
rằng em ko vì anh mà bùn ....
nhưng em đã thất hứa ... em lại thất hứa anh àh
Từ hôm đó, cái cuốn sổ em ghi về anh đã bỏ lửng…
Ah ko, ko fải bỏ lửng mà em ko còn ghi trong đó những dòng chữ vui vẻ nữa
Uh, từ hôm đó, có nhiều cái thay đổi lắm…
Nhưng… chỉ có 1 cái ko thay đổi… đó là tình cảm của em đối với anh …
Có lẽ anh ko tin… Nhưng điều đó là sự thật!
Em ôm chiếc gối bất chợt òa khóc. Dù những lúc chúng mình to tiếng với nhau thế nào đi chăng nữa, nhưng chỉ cần nhìn thấy em khóc, anh nhất định sẽ ôm chặt em vào lòng, hôn đi những giọt nước mắt của em, xin lỗi an ủi em. Nhưng…tại sao, tại sao lần này anh lại vô tình đến vậy?
Nhưng em biết nếu anh nhìn thấy em khóc anh sẽ rất đau lòng. Vì thế em đang gắng hết sức để không bật khóc, để khi đợi anh trở về em sẽ nói với anh rằng, con người em rất kiên cường phải không anh. Nhưng khi nào anh mới quay trở về đây…
Nhưng anh nhớ nhé, nhất định, nhất định phải trở về với em đấy. Anh còn phải thực hiện lời thề ” cả đời này” bên em nữa mà. Em vẫn đang ở đây đợi ngày anh trở về.
em vẫn luôn chờ ... Chờ 1 phép lạ mang anh về đây với em
Từ hôm đó, em có thói wen chờ tin nhắn của anh
chỉ cần 1 tiếng động nhỏ của chiếc điện thoại cũng đủ làm tim em run lên rồi
để rồi sau đó chợt thấy hụt hẫng wá
thấy mình cô độc wá ji` ko phải là anh
Từ hôm đó, mỗi ngày em vẫn ráng onl dù bận đến cỡ nào
chỉ vì em luôn tin rằng chỉ cần em onl em sẽ gặp được anh
nhưng ko anh ah`
vẫn ko thể gặp anh
Từ hôm đó, em luôn cố gắng ru mình vào giấc ngủ
vì chỉ trong giấc ngủ em mới gặp lại anh
gặp lại ngày xưa của tụi mình
hoặc ít ra...ngủ là 1 cách ngăn ko cho em nghĩ đến anh
Từ hôm đó, cell phone của em luôn để chuông .... để chuông thật to (dù trước đây em toàn để silent)
vì em muốn chỉ cần là 1 tin nhắn của anh ... dù cho tin nhắn đó là vào lúc nửa đêm hay tờ mờ sáng
em vẫn có thể chộp ngay điện thoại mà đọc sau đó reply cho anh
Từ hôm đó, chỉ cần ngồi 1 mình thôi thì lại nhớ anh đến ko cầm được nước mắt
ko hiểu vì sao lại thế.........
Có lẽ em buồn anh ạ
Từ hôm đó, em biết thế nào là cái cảm giác khi chờ đợi 1 cái gì trong vô vọng…
Anh biết ko, em cứ chờ tin nhắn của anh mãi, lâu lâu lại cầm cái fone lên coi có tin nhắn
Nhưng kết wả là "No message", "No missed calls" anh àh!
Từ hôm đó, em ít nói hẳn…
Vào lớp em chỉ nói chuyện với ng mà em cần nói…
Còn về nhà thì hầu như em chả nói chuyện với ai cả…
Từ hôm đó, khi đi học về em phải đi thêm 1 đoạn đường nữa
xa hơn nhìu ... nhưng em vẫn lựa con đường đó
đơn giản vì em sợ khi đi wa con đường mà mình vẫn đi em sẽ lại nhớ anh .... lại bùn
Từ hôm đó, em bỗng thấy thích màu đen…
Em đã thích màu đen rồi anh ạ!
Em tìm thấy trong màu đen 1 chút gì đó sự đồng cảm, 1 chút bình yên,1 chút tĩnh lặng
Từ hôm đó, em biết đc 1 điều là trí nhớ của em tốt như thế nào.
Em có thể nhớ tất cả những lời nói, những tin nhắn. những dòng chat... nhớ cả cục kẹo chocolate ngày ấy... Em nhớ, nhớ tất cả...
Từ hôm đó, em đã hứa với lòng và với 1 người bạn của em ... rằng em sẽ ko bùn nữa
rằng em ko vì anh mà bùn ....
nhưng em đã thất hứa ... em lại thất hứa anh àh
Từ hôm đó, cái cuốn sổ em ghi về anh đã bỏ lửng…
Ah ko, ko fải bỏ lửng mà em ko còn ghi trong đó những dòng chữ vui vẻ nữa
Uh, từ hôm đó, có nhiều cái thay đổi lắm…
Nhưng… chỉ có 1 cái ko thay đổi… đó là tình cảm của em đối với anh …
Có lẽ anh ko tin… Nhưng điều đó là sự thật!
Em ôm chiếc gối bất chợt òa khóc. Dù những lúc chúng mình to tiếng với nhau thế nào đi chăng nữa, nhưng chỉ cần nhìn thấy em khóc, anh nhất định sẽ ôm chặt em vào lòng, hôn đi những giọt nước mắt của em, xin lỗi an ủi em. Nhưng…tại sao, tại sao lần này anh lại vô tình đến vậy?
Nhưng em biết nếu anh nhìn thấy em khóc anh sẽ rất đau lòng. Vì thế em đang gắng hết sức để không bật khóc, để khi đợi anh trở về em sẽ nói với anh rằng, con người em rất kiên cường phải không anh. Nhưng khi nào anh mới quay trở về đây…
Nhưng anh nhớ nhé, nhất định, nhất định phải trở về với em đấy. Anh còn phải thực hiện lời thề ” cả đời này” bên em nữa mà. Em vẫn đang ở đây đợi ngày anh trở về.